Thursday, April 16, 2020

Thơ


    Trai Thời Loạn




Bốn mươi năm rồi tôi mất Nước
Sống nửa đời lưu lạc kiếp tha Hương
Buồn làm sao “trăm nhớ ngàn thương”
Giờ tất cả…chỉ còn trong kỷ niệm!
Bốn mươi năm rồi, tôi xin uỷ nhiệm,
Mộ song đường tẻ nhạt ánh khói hương,
Mái nhà xưa bao ấp ủ yêu thương…
Vòng tay mẹ….vấn vương hồn lữ khách
Bốn mươi năm rồi “nghìn trùng xa cách…”
Mái nhà xưa, phên vách đã rã rời,
Nắng mưa nhiều cây lá chắc tã tơi…
Con nước lũ, cuốn tơi bời làng mạc!
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Quê tôi đó, bây giờ rời rạc…
Xóm làng xưa, giờ lắm đổi thay,
Người em tôi còn có miệt mài…
Hay cũng đã….tung bay về thành phố?
Bốn mươi năm rồi, rời xa Đất Tổ
Ban bè xưa, giờ cũng đã đổi thay,
Đứa ra đi, thân viễn xứ lạc loài….
Đứa ở lại, tháng năm dài cay đắng!
……………………………………….
Tôi nhớ lại, những ngày gay gắt nắng,
Tiếng ve sầu, báo hiệu sắp chia tay
Hè năm nao..ôi! Sao nó thật dài
Bởi tôi đã….không bao giờ trở lại!
Hẹn lần cuối chia tay người em gái:
“Anh lên đường, em ở lại bình yên,
Vui đi em, đừng vương vấn ưu phiền,
Trai thời loạn, bút nghiêng đành xếp lại”.
Em nức nở…làm lòng tôi ái ngại,
Em nghẹn ngào…trao chiếc khăn tay,
Dù xa nhau, bao tháng năm dài…
Tên hai đứa vẫn không phai màu chỉ.
Rồi từ đó, thành người trai dạn dĩ,
Xong quân trường, lon Chuẫn Uý trên bâu,
Về thăm em, khi có phép lần đầu,
Nhưng em đã….tìm đâu không thấy?!
Tôi đau xót…kể từ hôm ấy….
Tôi âm thầm, giử kín chiếc khăn tay,
Tôi xông pha trận chiến miệt mài,
Tôi chiến đấu, không mải mai sợ chết
Tôi vẫn biết, chuyện tình mình đã hết,
Tôi tìm quên bên chén rượu men nồng,
Tôi đau buồn, nhã khói chốn hư không,
Tôi chôn chặt, bóng hình người em gái,
Tôi cố quên, nhưng lòng vẫn tê tái
Mượn thời gian…làm thoải mái tâm hồn
Có những chiều bảng lảng bóng hoàng hôn,
Tôi gối súng, thả hồn về chốn củ…
Tôi mơ thấy …em ngồi ủ rủ…,
Ánh mắt buồn như bao phủ sầu thương,
Em nghỉ gì, hay cũng vẫn vấn vương…?
Hình bóng củ, của người thương năm trước.
Người em hỡi! Có bao giờ em mơ ước,
Găp lại người thương…vô phước năm nào
Đã một lần, mình ước hẹn đổi trao,
Dù sóng gió…cũng không lay chuyển.

Trần Vĩnh Tam
{Một chuyện tình của hơn năm mươi năm trước, 
và bài thơ nầy tôi viết vào Tháng Tư Đen năm 2015
để kỷ niệm 40 năm rồi tôi “mất Nước” ! }


Đất & Nước
Đất ơi! Đất ở nơi đây
Sao cây tươi tốt, hoa đầy, ngát hương
Người ơi! Người ở nơi đây
Đầy lòng nhân ái, chan hoà yêu thương.
Nhìn vê chốn ấy Quê Hương
Đất thì cạn kiệt, phù sa không còn.
Lòng nhân cũng đã hao mòn
Tranh danh đoạt lợi, chẳng còn lương tâm
Đất ơi! Đất đã chọn nhầm
Đất nuôi một lũ “sen đầm Bắc Phương”
Bọn nầy bán đứng Quê Hương
Bán luôn Đát Mẹ đau thương ngập tràn!
Nước ới Nước tận phương ngàn
Nước trong, tinh khiết…muôn vàn phù sa.
Giờ đây Nước phai kêu la
Nước đang nhiễm độc, dân ta luỵ phiền!
Nước xưa nuôi đám dân hiền
Nước nuôi cây lúa, xóm giềng no cơm,
Nước còn mang lại mùi thơm
Hàng ngày tắm giặt, đơm cơm nuôi người
Nước ơi! Nước vẫn muôn đời
Giúp cho nhân thế đổi dời đó đây…
Nước còn biến đổi thành mây
Tưới lên vạn vật, cỏ cây xanh màu.
Nhân sinh ai nở lòng nào
Nước kia ô nhiễm, biết bao luỵ phiền…
Trách ai gây cảnh oan khiên….
Nước Non tan nát…triền miên não lòng!



Trần Vĩnh Tam

No comments:

Post a Comment